Nàng đẩy cửa đi vào phòng, tên nhóc câm vẫn đang nằm ở trên giường, duy trì tư thế y như lúc nàng rời đi.
"Cháo còn hơi nóng, chờ nguội chút rồi ăn." Phù Nam đốt nồi để sưởi ấm, lại lấy chăn gối ấm từ tủ ra, phủ kín lên người nam tử.
Dường như nàng đã xem hắn như sủng vật của mình, tỉ mỉ chăm sóc hắn.
Phù Nam ở trong phòng bận rộn một hồi, nam tử vẫn không nhúc nhích gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt dõi theo bước đi của nàng.
Nàng bưng chén cháo tới, múc một muỗng, thổi thổi, đưa đến bên miệng hắn.
Hắn không mở miệng, Phù Nam ngước nhìn đôi mắt vô hồn của hắn, hỏi: "Ngươi không muốn ăn?"
Hắn tiếp tục lắc đầu.
Phù Nam rụt tay lại: "Ngươi không ăn, ta ăn."
Nàng chưa bao giờ có thói quen ép buộc ai, hắn không ăn thì thôi, nàng cũng không rảnh mà đi khuyên nhủ.
Phù Nam uống cháo phát ra âm thanh rất nhỏ, nàng đã đói meo cả ngày hôm nay.
Nam tử vẫn nhìn nàng, vừa lúc Phù Nam ăn cháo xong đặt chén xuống, hắn mới miễn cưỡng nhấc tay lên kéo kéo ống tay áo của nàng.
Phù Nam xoay người lại múc ra một chén cháo nữa, cong cong đôi mắt cười: "Giờ biết đói bụng rồi?"
Hắn lại lắc đầu.
Thương thế của hắn mới vừa ổn định một chút, gắng sức lắm mới động đậy được, hắn chỉ có thể quơ quơ tay để diễn đạt ý của mình cho Phù Nam hiểu.
Cũng không phải hắn đói bụng, chỉ là hắn muốn tiếp tục sống, mà muốn sống sót, nhất định phải ăn.
Phù Nam hiểu ngôn ngữ tay của hắn, nàng biết rất nhiều thứ, đương nhiên cũng bao gồm cái loại ngôn ngữ ký hiểu đơn giản này.
Nàng dịu dàng cười với hắn: "Được."
Vừa đút cháo cho hắn, vừa không nhịn được lẩm bẩm: "Ta từng nhặt được rất nhiều vật sống ở Oán Xuyên, về sau đều đã chết."
"Khả năng cao ngươi cũng sẽ chết, nhưng ta hi vọng ngươi có thể cố gắng sống sót." Phù Nam thổi thổi thìa cháo cuối cùng, nhẹ giọng nói.
Lúc nàng nói chuyện, đuôi mày khóe mắt đều mang theo ý cười nhàn nhạt, nàng rất thích cười, tựa như cuộc đời nàng từ trước tới giờ đều là bình an vui vẻ.
Nhưng nơi nàng ở là ranh giới cuối cùng của Ma Vực, là tuyệt cảnh trong tuyệt cảnh, ngay cả trong không khí vẫn luôn thoang thoảng mùi mục nát thối rữa, vì sao nàng vẫn có thể cười được? Nam tử nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú, có chút không hiểu.
Đêm tối, chỉ còn lại đốm lửa trong gian phòng này, Phù Nam cũng không rời đi, nàng yên tĩnh lật sách trên chiếc bàn nhỏ cách giường không xa lắm.
Nàng vừa đọc sách, vừa trò chuyện với hắn, trôi qua nhiều năm, cuối cùng nàng cũng tìm được một người để bầu bạn.
"Ngươi tên là gì?" Phù Nam lật thoại bản trước mặt, hỏi hắn.
Thoại bản: truyện.
Hắn lắc đầu. Phù Nam thấy hắn trả lời như vậy có chút bối rối, còn tưởng rằng hắn không muốn tiết lộ tên của mình.
Nhưng hắn lại liên tục giơ tay lên vẫy vẫy.
Ý của hắn là, hắn không có tên. Nàng hiểu, tên của Phù Nam là do tiên sinh —— người áo xanh năm xưa kia đặt, chính nàng cũng không muốn đổi nên cứ mãi để như vậy.
"Như thế bất tiện lắm, ngươi cũng nên có một cái tên thôi." Phù Nam nói.
Nàng vừa nói dứt lời, gió lạnh ngoài cửa sổ thổi qua, làm nàng hắc hơi một cái thật mạnh.
Phù Nam buộc lại áo choàng của mình, nàng nhìn lại, hóa ra cửa sổ bị gió thổi tung ra rồi.
Nàng đứng dậy đi đóng cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xa xa là một cánh rừng, toàn bộ nhánh cây đều mang một màu đen kịt, phủ lên đó là từng cụm tuyết giá trắng xóa, là tuyết tùng, trong chốn Ma Vực tăm tối này, cảnh vật này lại toát ra vẻ thuần khiết lạ kỳ.
Phù Nam lập tức nảy ra ý tưởng, nàng nghiêng đầu nhìn nam tử, mừng rỡ nói: "Ta nghĩ ra tên cho ngươi rồi."
Hắn nhìn nàng , chờ đợi lời nói tiếp theo.
Họ tên không quan trọng mấy, chỉ là cách gọi mà thôi, gọi đại A Miêu hay A Cẩu gì đó vẫn được. "Gọi ngươi là A Tùng có được không, tuyết tùng ngoài cửa sổ trông rất đẹp." Phù Nam nói.
So với A Miêu A Cẩu thì hay hơn nhiều.
Hắn gật gật đầu.
Phù Nam khép cửa sổ lại, nó phát ra tiếng "cót két" ớn lạnh, ngọn lửa nhỏ tỏa ra hơi nóng, dường như sưởi cho mái nhà này ấm cả lên.
Nàng gọi hắn: "A Tùng."
Hắn tiếp tục gật đầu.
"Quyết định vậy đi." Phù Nam vỗ vỗ tay.
Nàng lại quay về cái bàn của mình, tiếp tục xem thoại bản, Ma Vực hạ tầng không có bao nhiêu phương tiện giải trí, đọc sách là cách tiêu khiển duy nhất của nàng.
Đọc hồi lâu, Phù Nam bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
"Đúng rồi, tên của ta là Phù Nam, Phù trong phù vân, Nam là phương nam."
*Phù vân: mây lơ lửng; Phù có nghĩa là lơ lửng, trôi.
Phù Nam nói.
A Tùng giương hàng mi, tỏ vẻ đã biết.
"Ngươi là chủng tộc nào?" Phù Nam hỏi hắn, "Ta là yêu." Yêu, rất ít thấy trong Ma Vực, nhưng câu trả lời của A Tùng càng làm Phù Nam kinh ngạc hơn. Hắn dùng ngôn ngữ tay trả lời: "Ta là người." Nhân loại trong Ma Vực còn hiếm hơn cả yêu, ma tộc hận nhất là nhân loại.